7h sáng, anh mắt nhắm mắt mở ra khỏi giường, “phi” lên công ty chấm công cái xoẹt rồi xin nghỉ do đau đầu, “bay” về nhà ngủ tiếp, đến 5 rưỡi chiều lại lên công ty chấm “quả cuối”.
Những ngày công nghệ chưa về đây…
“Chị Lam hôm nay đi muộn 15 phút đấy nhé. Chị cẩn thận không bị trừ lương đấy!” – “Ôi em ơi tha cho chị lần này đi mà, chị còn phải đưa con đi học nữa mà…”
Nàng ấm ức: “Mình bực lắm, các chị ấy cứ đi muộn suốt. Muộn 5 phút 10 phút còn đỡ, chứ đến nửa tiếng, xong lại xuống đường uống cà phê. Xong lại gặp mình xin xỏ. Mình tức chết đi được. Báo cáo trừ lương trừ thưởng thì sẽ bị gọi là chim lợn. Chẳng lẽ nhân lúc sếp đi qua văn phòng đông người lại hét lên là công ty có nhiều người đi muộn. Nhưng thà như thế còn hơn phải nói đích danh từng người. Mình chết mất…”
Nghĩ là làm, nhân lúc thấy mặt sếp tươi tỉnh phấn khởi đi vào văn phòng, tưởng là tránh được phiền hà cá nhân và “kích” được đồng nghiệp, cô nàng vừa “đánh tiếng” với sếp và đồng nghiệp liền… dính “phốt”: “Đâu, đâu, cô nói tôi nghe xem nào, ai đi muộn, đi muộn bao lâu, lập danh sách đây đầu giờ chiều đưa tôi!”
Cả phòng quắc mắt nhìn nàng, vậy là hiện nguyên hình “con chim lợn” rồi nhé. Nàng cúi gằm mặt, im lặng nhìn vào máy tính. Đến trưa, nàng cũng phải lập danh sách đi muộn cho sếp, nhưng mà từ 5 phút giảm thành 2 phút, từ 10 phút giảm thành 5 phút, và 30 phút cũng thành… 10 phút.
“Sếp ơi tha cho các chị ấy đi mà, sếp mà trừ thưởng cuối năm thì em chết với các chị ấy” – nàng năn nỉ. Nhìn khuôn mặt mếu máo của nàng, sếp chừng như hiểu, bảo nàng về phòng thông báo với đồng nghiệp là… “yên tâm đi.”
“Chết thằng Tây rồi nhé!”
Thế là cả làng có cái máy chấm công bằng vân tay, còn nàng vẫn mang tiếng là “chim lợn” nơi công sở.
Máy chấm công quả thật công lực vô song, đi chậm nửa phút nó cũng biết. Thế là… “chết thằng Tây rồi nhé!” – nàng như mở cờ trong bụng. Các chị cũng “cun cút” làm theo lệnh công ty, có số má rõ ràng rồi làm sao mà xin xỏ được. Được cái là từ ngày có cái máy chấm công, hành lang công ty không còn ồn ã tiếng van xin “tha cho chị đi em, chị bị này, chị bị nọ” nữa rồi, mọi người có vẻ cũng ít nhăn nhó lúc đầu tháng, nhưng lại ngã ngửa lúc cuối tháng nhận lương: “Sao máy nó trừ kì quặc thế!”
Nga, nhân viên mới, thắc mắc: “Em không hiểu nó chấm như thế nào. Em chậm 1 phút thì nó có trừ cả giờ hay không. Nếu trừ một giờ thì có mà ăn đủ. Trong bảng lương cuối tháng thì cộng cả phụ cấp cả ý thức nên chẳng biết nó trừ bao nhiêu của em. Mà hỏi các chị nhân sự thì quê lắm. Chẳng lẽ đến cái máy chấm công cũng không biết thì còn gì là hiện đại nữa.”
Từ những ngày đầu tiên ấy, muôn chuyện dở khóc dở cười xảy ra…
Bấm cái “Teng!”, nghe câu “Xin cảm ơn!” xong mới… an toàn.
Cả công ty có 3 tầng, thì lại ở cách nhau, cái tầng 5, cái tầng 13, cái tầng 16, mà lại chỉ có mỗi một máy chấm công. Thế là mỗi buổi sáng, các bác bảo vệ được dịp nhìn thấy những cuộc “viễn chinh” rầm rầm tranh nhau đè ngón tay lên cái nút của anh, chị, em công sở. Bấm xong cái “Teng!” và được nghe câu “Xin cảm ơn!” mát ruột, dân tình mới phấn khởi đi về chỗ của mình thật nhẹ nhàng, thật khoan thai. Vì đã có luật, chậm nửa giây cũng được tính là một phút, chậm hơn một tiếng thì trừ nửa ngày công, rồi trừ vào phụ cấp ý thức, nên là…
Chị Hiền một sáng nọ mếu máo có mặt ở văn phòng mà người bốc mùi thịt kho nồng nặc. Số là thằng cu nhà chị nghịch ngợm lúc mẹ đang cho ăn, đổ ập luôn bát thịt kho vào người mẹ. Mà mẹ phải đưa con đi học rồi cho kịp giờ chấm công, nên bê nguyên bộ đồ thịt kho lên văn phòng, đặt tay cái “Teng!” vào máy chấm rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh Liêm là nhà báo. Nhà báo dù hoạt động tự do giờ giấc cũng phải chấm công. 2h sáng mới viết xong bài để kịp gửi 6h đăng tin, 7h sáng mắt nhắm mắt mở ra khỏi giường “phi” lên công ty chấm công cái xoẹt rồi xin nghỉ do đau đầu, anh “bay” về nhà ngủ tiếp, đến 5 rưỡi chiều lại lên công ty chấm “quả cuối”.
Với những “siêu nhân” chấm công đúng hẹn, người ta lại thấy họ vật vờ ở quán nước cho qua cơn buồn ngủ. Chẳng thế mà dọc các phố công sở như Láng Hạ, Bà Triệu, Trung Hòa… ở Hà Nội; Lê Lợi, Pasteur, Nguyễn Đình Chiểu… ở Sài Gòn có đến gần mấy chục quán trà đá chuyên phục vụ nhân viên từ các công ty gần đó ra buôn chuyện… chống buồn ngủ. Đủ thứ chuyện từ ăn khoai lang bàn chuyện thế giới, đến chuyện gần nhà xa ngõ… đều được đem ra bàn luận, và tất nhiên, cả những câu chuyện về cái máy chấm công!
Theo PLXH