Giống như câu chuyện của Beethoven, luôn tin là ông được sự chỉ dẫn của thượng đế khi sáng tác, cho nên không cần nhiều thời gian và công sức để dạt tới sự hoàn hảo.
Có một lần nghệ sỹ vĩ cầm phàn nàn với Beethoven về một đoạn nhạc “vừa chán vừa quái gở” của ông.
Beethoven trả lời:
– Khi viết đoạn đó, tôi biết chắc chắn là tôi đang được sự chỉ bảo của thượng đế, thành ra tôi không thể xét đến sự kém cỏi của anh để viết cho phù hợp với anh được.
Câu chuyện nói nên điều gì???
Là tôi muốn nói về sự cảm nhận cuộc sống đó.
Là tôi muốn nói mỗi người sẽ cảm nhận cuộc sống theo một cách, nhưng nếu khi bạn thực sự cảm nhận được cuộc sống của một ai đó hay một điều gì đó, thì một thế giới khác lại được mở ra, và tiếp theo đó thì không biết là những gì có thể mở ra nữa, cũng chỉ là do bạn cả thôi.
Sự kỳ diệu của cuộc sống là như vậy, tại sao ta không tận hưởng nó, không cảm nhận nó, không mở ra những cánh cửa bí mật?
Tôi thì nghĩ tất cả sự thành đạt, giàu có, hạnh phúc, viên mãn kể cả khổ đau bất hạnh đều do cái sự cảm nhận cuộc sống của bạn mà ra.
Có khi bạn lọt vào một kho kiến thức nào đó, đọc mãi mà chẳng hiểu gì, tôi cũng thế. Nhưng khi mình đã cảm được nó thì mọi thứ lại khác, giống như bạn mở được cửa kho báu vậy. Nó kỳ diệu lắm.
Rồi kho báu ấy sẽ thuộc về bạn, chỉ là bạn có chịu gặm nhấm nó không, đào bới nó không, hay hời hợt quay đi như một thú tiêu khiển.
Tôi chỉ muốn nhắn nhủ một câu thôi: bạn hãy đánh thức tất cả các giác quan, tâm hồn, trái tim sự linh cảm,… trong bạn để cảm nhận cuộc sống kỳ diệu mà thượng đế ban tặng.
Bạn sâu sắc hay hời hợt với cuộc sống bao nhiêu thì cuộc sống sẽ tặng lại đúng ngần ấy thôi, thượng đế công bằng lắm.!!!
Theo kienthuckinhte.com