Khu vực 7c: Sống bằng niềm tin
Đưa ra những gì tốt nhất, giữ cho mình phần còn lại
“Ba câu hỏi sẽ hướng dẫn cho sự tìm hiểu của chúng ta về quy tắc này dễ dàng hơn: cái gọi là tâm linh thực chất là gì? Cái gì là xấu xa? Và nhà lãnh đạo có thể làm gì để tồn tại trên một trái đất đầy rẫy cái thiện và cái ác đan xen nhau?”.
Những cơ hội để được cống hiến đến từ những cuộc gặp gỡ không ngờ. Tôi gặp Jack Fortin khi tôi chủ trì một hội thảo các nhà lãnh đạo cho hội đồng thương mại St.Paul Area. Jack lúc ấy là giám đốc của Wilder Forest, một trung tâm nhằm phát triển tiềm năng lãnh đạo của thanh niên và người trưởng thành. Chúng tôi ngay lập tức hợp thành một cặp và sau đó làm việc rất ăn ý cùng nhau trong những dự án liên kết với trung tâm của Jack.
Một lần, tôi bỏ Jack một mình và tham gia vào cuộc trò chuyện với đôi bạn đang nói về đời sống trường dòng. Họ đang than thở rằng thật sự là họ chẳng học được gì về kỹ năng lãnh đạo từ trường dòng. Các mục sư, tu sĩ, và họ những chú thỏ non ngoan ngoãn chỉ tập trung vào học kinh thánh, lịch sử về đức tin và có lẽ là lịch sử về cả những đức tin khác, thuyết thần học hiện đại, triết học và đạo đức, nghệ thuật thuyết giáo và giảng đạo, các bước nghi thức trong các buổi tế lễ thần thánh, hôn lễ, tang lễ và giúp các mục sư. Chẳng có gì dính dáng đến kỹ năng lãnh đạo, tuy nhiên giới tăng lữ được phong tước và cử đi khắp thế giới đến những nơi mà chức năng chính của họ là lãnh đạo các giáo xứ. Bản thân tôi cũng từng học ở trong trường dòng những năm 1960, và kinh nghiệm tôi thu được cũng tương tự như thế.
Chẳng có bài học về lãnh đạo nào được dạy ở đây… Tôi quyết định phải làm một số điều cải thiện vấn đề này, nhưng không biết nên làm gì. Một điều vừa loé lên trong đầu tôi. Tôi có kiến thức về thần học, lại cũng đã học về kỹ năng lãnh đạo. Tôi đã tổ chức một phong trào xã hội. Tôi điều hành một tổ chức. Tôi đã dạy về nghệ thuật lãnh đạo 30 năm. Tôi có khả năng thiên phú để làm một số việc. Điều gì thế này? Vậy mà sao tôi lại không có một manh mối nào cả. Khi Jack trở thành một ứng viên vào hội đồng quản trị của trường Luther Seminary ở St.Paul, tôi đã chia sẻ những suy nghĩ về sự yếu kém trong việc huấn luyện kỹ năng lãnh đạo ở các trường dòng. Nếu Jack trúng tuyển, anh ấy hứa sẽ giới thiệu tôi với hiệu trưởng của trường Luther Seminary và để xem sau đó thế nào.
Jack đã được bổ nhiệm. Anh ta liền sắp xếp một buổi gặp gỡ giữa tôi với ông David Tiede, hiệu trưởng của ngôi trường này. Hoá ra là trường Luther Seminary, được điều hành bởi tâm huyết và sự khôn ngoan của David, việc dạy kĩ năng lãnh đạo như là bộ môn chính yếu trong chương trình giảng dạy. Trong quá khứ, toàn thể giảng viên đã đề ra nhiệm vụ này (cái mà ngày nay ta biết đến như thể là một tuyên bố không chính thức).
Trường Luther Seminary giáo dục nhà lãnh đạo cho những người theo đạo Cơ đốc, được gọi và gửi tới bởi Holly Spirit (linh hồn ling thiêng), để chứng giám cho sự cứu rỗi linh hồn của chúa Jesus, và phụng sự ở nước Chúa. Một trong những điều tôi trình bày với David là sự lãnh đạo không có trong buổi tuyên thệ. Lãnh tụ và sự lãnh đạo không nhất thiết phải giống nhau. Trường dòng đã chọn cái nhìn riêng lẻ bỏ qua cái nhìn trong mối tương quan, mặc dù thần học tại đây thì có liên hệ khá cao… David muốn tôi làm việc cho ông ta và trường học.
Và, vì thế – ông ta đột nhiên thôi trầm tư và hỏi lớn – Chúng tôi phải trả cho anh bao nhiêu với lời tư vấn giúp đỡ này?
Tôi trả lời mà không cần nghĩ:
Không gì cả, tôi sẽ làm việc không công ở đây trong một năm.
Tôi cũng như David đều sững sờ trước câu trả lời của tôi. Tôi chưa bao giờ đảm nhận một công việc tình nguyện trong một thời gian lâu như vậy. Tôi nhận ra rằng mình không muốn tiền gây phiền hà cho sự cống hiến chân thành của tôi. Sau đó, tôi nghĩ “có lẽ David có thể giúp mình phát huy lòng tin ấy”. Vì thế tôi quay sang David. Tôi bảo ông ấy rằng tôi đã vứt bỏ rất nhiều niềm tin cố hữu từng tồn tại trong quá khứ và ở tuổi 60, tôi đang dồn hết tâm sức để tìm ra điều mà tôi thực sự tin tưởng và sùng bái. Lời hứa nào trong cuộc sống có giá trị với đức tin? David đề xuất đưa những hướng dẫn của tôi về vấn đề lòng tin, khi tôi nằm trong ban lãnh đạo của ông ấy. Sự chân thành bao trùm căn phòng. Chúng tôi nói chuyện cởi mở và cùng tiến lên. Chẳng có trò lừa đảo hay bóng hoài nghi nào ẩn hiện phía trước.
Tôi không bao giờ hết ngạc nhiên về diễn biến các sự kiện và tác động tiếp nối tưởng chừng không thể xảy ra. Công việc tại buổi hội thảo là một trong những việc thú vị nhất tôi từng làm. Tình bằng hữu với Jack tiếp tục khăng khít và sẽ tồn tại lâu dài. Mối quan hệ của tôi với ông David đang tiến triển rất tốt.
Nếu bạn nghĩ lãnh đạo theo kiểu “Probing Deeper” gây khó chịu, sẽ bị chôn vùi theo thời gian, hãy đến với “Living the Promise”. Tôi đã để dành phần quan trọng và đáng giá nhất lại sau cùng. Phần này không chỉ nói về việc lập bản đồ trí tuệ, mà còn về việc thực hiện những lời hứa sâu kín của một người mọi lúc, mọi nơi. Đó là một cuộc sống trái ngược nhau nhưng không hoàn toàn đối lập nhau. Do đó mà tên gọi của phương thức lãnh đạo này là “Living the Promise” (Sống bằng niềm tin). Tôi thích từ “live” vì tính song nghĩa của nó. Khi tôi sống thì tôi rất sinh động. Quả là một sự kết nối các kinh nghiệm đầy hào hứng. Khi “live” là một động từ, nó khiến ta chăm chú vào sự biểu hiện của tên gọi của phương thức lãnh đạo này. Khi “live” là một tính từ, nó mang nghĩa “còn sống, sống động” tạo nên cảm giác ấm nóng, chứa đựng sự quan tâm. Trong phần này thì cả hai đều thích hợp.
Lẽ phải giúp vạch rõ và hướng dẫn cho cuộc sống. Sự xác nhận giúp thẩm định, thông qua và củng cố bất cứ thứ gì trong tay. Vì vậy, khi lãnh đạo theo phương thức “Living the Promise” nó thể hiện một sự hứa hẹn. Thách thức nào đón chờ chúng ta? Lời hứa hẹn nào cần phải xác nhận? Lời hứa nào có thể tin tưởng tuyệt đối? Cái ẩn dụ “Cuộc sống là một lời hứa hẹn đáng hoan nghênh” hình thành nên phần này. Để có lòng tin rằng lời hứa đó thật sự đáng hoan nghênh thì phải dựa trên một số ý kiến hoặc kinh nghiệm. Những câu hỏi trên đưa chúng ta đến vấn đề phức tạp nhất: Cái xấu.
Ba câu hỏi sẽ chỉ dẫn cho công việc của chúng ta trong phần này là: “Tính chất tinh thần thật sự có ý nghĩa thế nào?”, “Cái xấu là gì?”, và “Người lãnh đạo phải làm gì để có thể tồn tại trong một thế giới có cả Tốt lẫn Xấu?”. Cuộc thăm dò này sẽ ấn định đường ranh giới của các nghiên cứu về nghệ thuật lãnh đạo và hy vọng rằng sẽ tạo được một ấn tượng sâu sắc với bạn chừng nào mà bạn còn sống và lãnh đạo mỗi ngày.
1. Công ty hay tập thể của bạn nắm vững vấn đề này đến đâu?
· Loại thảo luận nào chúng ta thường sử dụng để nói về tâm linh ở nơi làm việc?
· Cuộc thảo luận về tâm linh của chúng ta có bao hàm một đức tin vào tôn giáo nào không?
· Sự kinh hãi cái xấu có bao giờ tràn ngập khắp công sở hay không?
· Chúng ta có nhiều cuộc thảo luận, ngấm ngầm hoặc công khai, về điều gì là đúng hay không?
· Chúng ta có niềm tin rằng lẽ phải sẽ luôn chiến thắng hay không?
2. Công ty hay tập thể của bạn tập trung vào khía cạnh nào trong lĩnh vực lãnh đạo?
· Những phần trước có là yêu cầu quá đáng không?
· Sự sôi nổi trong phần này có quá lặng lẽ đến nỗi mọi người hầu như không nghe thấy nó hay không?
3. Bạn có được chuẩn bị để sống với lời hứa hẹn không?
4. Bạn có cần phải đấu tranh để sự trung thành sâu kín nhất trong bạn bộc lộ ra không?
5. Sự do dự, niềm tin và địa vị thấp kém có báo trước cuộc đời của bạn không?
6. Có sự liên kết nào (nếu có thì là gì) giữa những ngày thiêng liêng (thứ Sáu, thứ Bảy và/hoặc Chủ nhật) và nơi làm việc?
7. Bạn đã bao giờ làm việc xấu? Bạn đã làm gì để đương đầu với nó?
8. Bạn có đi vào, đi ra hay là đến một nơi nào đó như là một sự trả lời cho tâm linh và điều ác không?
9. Đi đến đó và sống ở đó thì như thế nào?
Theo Bwportal/Robert Terry – Hồng Vân, Hoàng Trung lược dịch từ Seven Zones for Leadership