Lại nói về Hồi trước khi Long Thành Vô Ảnh Lữ vừa đập bàn thét lớn đã có một nam nhân xuất hiện và cuộc gặp gỡ của những người anh hùng đồng khí tương phùng đã diễn ra để sau này thiên hạ được nghe danh họ vang khắp nơi..
KẾT TÌNH HUYNH ĐỆ
Rồng hổ kiến duyên vi thế sự
Gốc điệp vàng kết nghĩa kim lan
Nam nhân đó tên thật là Hoàng Xuân Thiên, vốn sinh trưởng tại Đại Sơn Chi Bình, là nơi núi non hiểm trở, núi kề núi, rừng tiếp rừng. Xẻ dọc Đại Sơn Chi Bình là dòng Đại Đà Giang bắt nguồn từ Thiên Trúc – Tây Tạng, ngày đêm gầm thét dữ dội. Gia đình Hoàng Xuân Thiên thuộc dòng dõi trung lưu trí thức nổi danh hào hiệp một vùng. Vào đúng hôm Hoàng Xuân Thiên chào đời, Đại Đà Giang nước đang chảy xiết vốn là thế bỗng dưng có một con cá chép vượt chồm lên khỏi mặt nước, ước chừng nặng khoảng trăm cân, râu dài tày 2 sải tay của người lớn, miệng đỏ mình đen cất tiếng người:
Kỳ nhân chào đời hoa đua nở
Cùng lúc đó ở cạnh bờ, một con hổ thọt chân đang uống nước, dấu chân chân để lại sau mỗi bước đi to bằng nồi mười cũng ngẩng mặt hướng về phía bắc cất tiếng:
Thiên danh lưu mãi tới muôn đời
Lúc đầu gia đình cũng không để tâm sự kiện lạ lùng này, nhưng một đồn mười, mười đồn trăm nên cũng lấy làm lạ, đi hỏi thầy cúng khắp vùng, kết quả thầy nào cũng lắc đầu xin chịu. Vừa hay, có một lão ăn mày đến xin cơm, tiếng là kẻ xin ăn của bố thí mà đòi xin ăn cơm chay nhưng nhất thiết cơm phải thổi bằng gạo Hương Kê Tám, vốn là gạo chỉ dùng để tiến vua ngày trước và phải thổi bằng ống trúc Thiên Sơn mới chịu nghe, còn không thì nhất nhất không chịu. Trước những đòi hỏi quái dị của lão ăn mày mọi người đều cất tiếng cười chế giễu, duy chỉ có Thái Tung Xuân Huý Kiếm, cha của Hoàng Xuân Thiên là không cất tiếng cười mà còn sai người nhà làm theo yêu cầu của lão ăn mày. Khi đó, ai cũng lấy làm lạ nhưng đâu biết được rằng Thái Tung Xuân Huý Kiếm vốn là một đại hảo hán hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, kinh nghiệm lịch duyệt dày dạn, trọng nghĩa khinh tài những chuyện quái nhân gặp cũng không ít nên chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm. Quả đúng như Thái Tung Xuân Huý Kiếm nghĩ, sau khi lão ăn mày ngồi liền một mạch ăn tới tám chén cơm mới chịu dừng, giơ ngang tay áo cáu bẩn quệt miệng cất tiếng cười vang vọng cả núi rừng, tiếng vọng như sư tử hống làm lá cây rụng tràn ngập đường đi, nơi nào cũng vậy đúng ba phân lận, không hơn không kém đều tăm tắp. Biết gặp được cao nhân Thái Tung Xuân Huý Kiếm chắp tay xá dài cất tiếng: Biển học mênh mang, tại hạ người trần mắt thịt không biết quý tính cao nhân thế nào để tiện xưng hô?
Lúc này lão ăn mày mới ngắt tiếng cười, đôi mắt sáng quắc ánh hào quang như soi thấu tâm can khiến cho Thái Tung Xuân Huý Kiếm cũng cảm thấy đôi phần chột dạ. Lão ăn mày không đáp câu hỏi của Thái Tung Xuân Huý Kiếm mà chỉ lẩm nhẩm nói: Chuyện cá, hổ sống lâu trăm tuổi thành tinh nói tiếng người là thường, đâu có gì là lạ? Đoạn đi thẳng vào trong, vén màn ngắm nghía Hoàng Xuân Thiên trong giây lát rồi quay ra cất tiếng: Địa mạch cuộn trào, thiên khí dưỡng nhân, cá đối hổ đáp. Kỳ tài, kỳ tài! Ắt nên nghiệp lớn. Nói rồi cất tiếng cười ha hả vang rền sảng khoái, tiếp đó liền phất tay áo mất dạng trong chớp mắt mà không nói thêm câu nào. Từ đó, biệt tích giang hồ, không thấy xuất hiện, theo như giang hồ đồn đại, lão ăn mày chính là đệ tử của Thần Cơ Diệu Toán đời thứ 200, mệnh danh là Đại Thiên Cơ Toán, tính tình quái dị, tinh thông tướng số, chuyện trong thiên hạ từ quá khứ đến tương lai đều nắm trong lòng bàn tay. Tu luyện những mong thành tiên nhưng chưa có duyên và chuyện về Hoàng Xuân Thiên chính là duyên cơ của Đại Tiên Cơ Toán, nên rất có thể lão đã tu thành chính quả cũng nên. Sau sự việc này, mọi người đều lấy làm mừng rỡ, mới đặt tên là Hoàng Xuân Thiên, mong ước tương lai công thành, danh tại, nhà cao cửa rộng sự nghiệp lẫy lừng.
Hoàng Xuân Thiên lớn lên vô cùng khôi ngô tuấn tú, da trắng như lông đào, má hồng như mũi hổ, mắt đen láy láy như vây cá chép, đặc biệt Hoàng Xuân Thiên vô cùng cơ trí, thông minh đĩnh ngộ, lấy việc nghiên cứu võ học tự cổ chí kim làm sở thích. Năm 10 đã tuổi theo cha là Thái Tung Xuân Huý Kiếm buôn tẩu giang hồ học đạo tại Nhất Tệ Trang Lê Văn Tám Đại La Thành, sau ít lâu vào thẳng Bắc Phủ Đa Nhất Đống rồi chuyển vào Tuyền Hữu Nhi Thăng Long. Tới tuổi 17, Xuân Thiên danh nổi như cồn, là một trong những cao thủ đệ nhất võ học của Toàn Châu Cơ Diệu Hợp Toán lúc bấy giờ. Ngày nào cũng như ngày nào, sáng sáng chiều chiều lúc nào rảnh là ẩn mình vào Viện trang tìm tòi nghiên cứu cổ học tinh hoa một cách say mê quên ăn quên uống. Nên chẳng bao lâu võ công ngày càng tiến tới một cách tột bậc, những chiêu thức võ công vô cùng phức tạp như: Hữu Tỷ Nhị Phật Căn, Ma Nhất Ẩn đều được Hoàng Xuân Thiên lãnh hội và thi triển một cách điêu luyện.
Vốn nuôi chí lớn vẫy vùng nên Hoàng Xuân Thiên một mực phải đến Đàn Hào Khoa bằng mọi giá để có thể thoả mãn khát vọng nghiên cứu võ công trong biển học vô tận. Thật là duyên kỳ ngộ, “anh hùng tương số”, cũng giống như Long Thành Vô Ảnh Lữ, không biết làm thế nào nên hôm ấy đương khi Hoàng Xuân Thiên đang thở dài ngao ngán, bỗng thấy một thanh niên tầm thước trung bình nhưng anh tuấn ngời ngời, tóc cắt cua trọc lóc, cân nặng ước chừng gần 60 cân, dáng dấp đẫy đà, mắt sáng như sao, lưỡng quyền nhô cao, hiển nhiên là thân mang nội công phi phàm. Thanh niên đó đang đập mạnh tay vào góc bàn đối diện với chỗ Hoàng Xuân Thiên ngồi, lập tức mặt bàn lún xuống, bụi bay lả tả, trên mặt bàn in rõ hình bàn tay đầy đủ cả năm ngón, chứng tỏ người này có nội công cực kỳ thâm hậu. Mọi người trong thư quán đều hoảng sợ đến tái mặt, chỉ thấy thanh niên mặt hầm hầm quát lớn lên rằng: “Trời ơi khó chịu quá! Khó chịu quá!”. Hoàng Xuân Thiên ban đầu cũng hơi hoảng, giật mình suýt rơi cả kính, tuy bản thân mang trong mình võ công trác tuyệt nhưng vốn tính không thích đa sự nên nghĩ: Không khéo “lại tai bay vạ gió” cũng nên. Nhưng sau khi nhìn kỹ khuôn mặt thanh niên cũng thấy đôi nét hiền từ nhân hậu, lại thấy lời ấy hợp ý mình, bèn liều mạng đáp chêm mấy lời a dua cho bõ tức.
Hiển nhiên, Long Thành Vô Ảnh Lữ thấy có người hưởng ứng như hiểu rõ tâm ý của mình thì cả mừng, vòng quyền thẳng người thi lễ: “Thứ lỗi tại hạ không thấy sao Bắc Đẩu”. Hoàng Xuân Thiên cười nói: Các hạ bất tất phải khách khí. Thói đời nhàn cư vi bất hòa, trong tình trạng này khó có thể dĩ hoà vi quý. Càng nhàn càng dễ nóng giận, càng nóng giận càng bị cho chơi dài. Trông nhân diện huynh đài nhàn hạ thế kia, quả thật rất đáng trọng, đáng trọng. Nói đoạn vòng tay trả lễ, xin phép mời Long Thành Vô Ảnh Lữ ra Xanh Trà Quán bên đường đàm đạo. Long Thành Vô Ảnh Lữ vui mừng không xiết như “Buồn ngủ gặp chiếu manh”, liền rảo bước tiến vào Xanh Trà Quán và cất tiếng: Tại hạ là Long Thành Vô Ảnh Lữ, xin được biết quý tính đại danh của huynh đài để xưng hô cho tiện?
Hoàng Xuân Thiên ngạc nhiên khôn xiết, không ngờ hảo hán đi cùng mình lại là Long Thành Vô Ảnh Lữ danh nổi như cồn, trong lòng rung động không nguôi, vừa mừng vừa lo liền đáp lời: Núi Thái Sơn đứng cạnh, tại hạ nhìn không ra. Thất lễ, thất lễ. Tại hạ là Hoàng Xuân Thiên, bạn bè giang hồ thường gọi Vương Tuý Hầu Hoàng Lão Bá. Vừa nghe mấy từ thốt lên từ Hoàng Xuân Thiên, Long Thành Vô Ảnh Lữ thét lên cười vang át cả tiếng ve hè rồi cất tiếng. Quả là có duyên. Hôm nay, để tỏ tình bằng hữu, giang nam tứ hải là bạn, xin cho phép tại hạ được mời huynh đài hôm nay. Nói rồi liền thét lớn sang sảng: Tiểu nhị! Cho 2 ly to, 1 âu trà đá đặc, một đĩa lạc rang. Hai người nâng chén mấy bận, lát sau thấy ý hợp tâm đầu, cười nói bả lả. Chén chú chén anh một lúc, vì trà đặc nên cũng phần nào ngất ngây, ngà ngà say, những chuyện bất mãn nói toạc ra hết, thấy nhãn quan thế sự hợp nhau vô cùng. Cả hai đều cảm thấy rất thân thiết, tựa hồ như đã quen nhau tự kiếp nào. Lúc này Long Thành Vô Ảnh Lữ kéo ghế đứng lên nói: Hôm nay gặp huynh tại đây, quả là duyên tiền định, trời tuy oi bức nhưng cũng là ngày lành tháng tốt, nếu huynh có lòng xin hãy cùng nhau kết nghĩa kim lan, mưu đồ việc lớn, ý huynh đài thấy thế nào?. Hoàng Thiên Xuân đập bàn khen hay. Bèn truyền tiểu nhị lập hương án cạnh gốc điệp nở vàng cả một góc trong khuôn viên của Trà Xanh Quán. Luận về tuổi thì Long Thành Vô Ảnh Lữ nhiều tuổi hơn nên làm đại ca, Hoàng Xuân Thiên làm đệ. Hai người đồng quì xuống làm lễ bái trời đất, cùng nhau thề rằng: Chúng tôi là Long Thành Vô Ảnh Lữ và Vương Túy Hầu Hoàng Lão Bá nguyện kết làm huynh đệ, có nạn cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện cùng lập nghiệp một nơi, cùng ở một nước, cùng chung một hướng, quyết chẳng sai lời. Hai người thề xong bỗng thấy trong Đàn Hào Khoa có tiếng huyên náo, phi thân vào thấy thư quán nhộn nhảo hẳn lên, ai cũng bàn tán chuyện nghiên cứu võ học thi tài cao thấp. Mặc dù chưa hiểu rõ sự tình như thế nào nhưng cả hai thảy đều cảm thấy đó là điềm lành.
Rõ là:
Giang hồ hiệp đạo luôn trọng nghĩa
Chung một thư quán hoá cơ duyên
Muốn biết huynh đệ Long Thành Vô Ảnh Lữ có cơ duyên gì, xin xem hồi sau sẽ rõ.