Tôi thường tự hỏi tại sao công ty phải bỏ tiền thuê mình thay vì một người nào khác? Lúc phỏng vấn chẳng ai hỏi bạn về Mac Lenin, Triết học, Quản trị học, người ta chỉ quan tâm bạn có thể đóng góp gì cho sự phát triển của công ty? Bạn có những ưu điểm vượt trội gì hơn người khác? Đấy là chưa nói về chuyên môn và ngoại hình, xét tới ngoại hình thì lại còn nhiều chuyện để bàn cãi hơn. Đơn cử như tôi và nhỏ bạn cùng xin việc, cùng một công ty, cùng một ông sếp phỏng vấn, nhỏ bạn học lực ngang ngửa tôi, nhưng nhìn da hơi ngăm một tí, mặt không xinh xắn lắm, thế là bị loại đo ván từ vòng gởi xe. Sau này khi đi làm tôi mới biết, sếp nói rằng điều kiện tuyển người là không cần phải đẹp như hoa hậu, nhưng nhất thiết phải tươm tất, trắng trẻo, ưa nhìn, và đặc biệt mặt phải tươi cười. Chứ nhìn mặt mà u uất cả một bầu trời công ty làm ăn sao nổi, rồi còn phải đi tiếp khách cùng sếp nữa chứ. Thế cho nên người nào bảo “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” tôi phản bác ngay, vì hiện nay không có nước sơn đẹp ai mà thèm quan tâm đến gỗ tốt như thế nào nữa cơ chứ?
Lúc đi làm tôi lại để ý đến đồng nghiệp. Đôi lúc tôi cảm thấy họ thật xấu tính khi cứ tụm năm tụm ba nói xấu người khác, đặc biệt khi có người nào xinh đẹp và được lòng sếp hơn thì sẽ luôn luôn có bài ca “ôi nhỏ đấy chỉ biết ỏng a ỏng ẹo lấy lòng sếp chứ được việc gì đâu?” Họ đàm tếu, ganh tị như vậy cũng chẳng giúp ích gì cho công việc của họ cả, tôi chẳng quan tâm vì cũng chẳng phải việc của tôi. Dù gì công ty chỉ là nơi để làm việc, không phải là nơi để nhỏ to tâm sự.
Rồi tôi lại nộp đơn vào một công ty nhà nước. Công ty nhà nước thì dĩ nhiên bạn phải luồn cúi, bợ đỡ, nhờ bóng quan lớn. Có một đợt tôi xin vào một công ty thuộc vốn cổ phần nhà nước, làm được hai tháng, sếp bảo phải biết nghe lời sếp. Nói thật công việc nhà nước vừa nhàn, lương lại cao, cứ nghĩ đến cảnh gật đầu một tí cũng chả mất mát gì, lại được ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng tôi không muốn mình cứ mãi là chiếc bóng của sếp, đành phải nói lời chào tạm biệt.
Đến lúc này tôi mới biết cuộc sống không đơn giản như tôi tưởng, nhảy việc, chuyển việc đến đâu thì cũng sẽ có những rắc rối chỗ đó. Những ngày tháng thất nghiệp ở nhà tôi mới có khoảng lặng riêng của bản thân mà tự hỏi tôi thật sự yêu thích điều gì, thật sự đam mê điều gì, tìm ra điều khiến tôi say mê, hăng hái để làm việc. Có như vậy thì tôi mới có thể lựa chọn đúng công việc phù hợp với khả năng của mình để mà vươn cao, vươn xa hơn trong lĩnh vực mà tôi am hiểu và có động lực để tôi cố gắng vượt qua những khó khăn. Quan trọng hơn, khi bạn không còn quan tâm đến việc đi làm vì đồng lương nữa, mà vì đam mê, tôi tin chắc bạn sẽ thành công trên con đường mà bạn đã lựa chọn. Có thể những sự lựa chọn của bạn không giống với số đông, nhưng không có nghĩa bạn chọn sai, chẳng bao giờ quá trễ để có thể bắt đầu lại từ đầu. Cơ hội không tự sinh ra cũng không tự mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác.
Chúc các bạn biết nắm bắt cơ hội của chính mình.
Theo Hrinsider